Khi Mạnh Mẽ Không Phải Là Lựa Chọn

Mục lục

Có những ngày, tôi mệt đến mức chỉ muốn nhắm mắt và biến mất khỏi thế gian này một lúc. Không phải là chết đi, mà chỉ là một khoảng lặng để không phải lo lắng, không phải suy nghĩ, không phải gồng gánh bất cứ thứ gì. Nhưng là một người phụ nữ gánh vác cả gia đình, tôi không có quyền xa xỉ đó.

Tôi không biết đã bao nhiêu lần mình tự hỏi: “Tại sao mọi thứ lại đè nặng lên vai mình như thế này?” . Một ngày của tôi bắt đầu từ khi mặt trời chưa mọc. Công việc, con cái, nhà cửa, hóa đơn, trách nhiệm – tất cả xoay quanh tôi như một vòng lặp không có điểm dừng.

Mệt mỏi đến tận cùng

Mỗi buổi sáng, tôi thức dậy với danh sách việc cần làm dài dằng dặc trong đầu. Chuẩn bị bữa sáng, lo cho con đi học, rồi lao vào công việc. Làm việc quần quật cả ngày, rồi về nhà tiếp tục với vai trò người mẹ, người vợ, người phụ nữ của gia đình. Đôi khi tôi tự hỏi, liệu mình có đang sống hay chỉ đang tồn tại?

Tôi không nhớ lần cuối cùng mình thực sự nghỉ ngơi là khi nào. Ngày cuối tuần với tôi không phải là thời gian để thư giãn, mà là để dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ, đi chợ, kiểm tra bài vở của con. Tất cả những việc ấy đều là trách nhiệm của tôi, bởi tôi không thể trông chờ vào ai khác.

Những lúc mệt mỏi, tôi chỉ muốn có ai đó đến và nói: “Cứ nghỉ ngơi đi, để đó tôi lo.” Nhưng chẳng có ai cả. Tôi biết rằng nếu tôi dừng lại, mọi thứ sẽ rối tung lên. Không ai giúp tôi giải quyết công việc, không ai lo cho con tôi thay tôi. Nên tôi tiếp tục cố gắng, tiếp tục mạnh mẽ, dù có những lúc muốn buông xuôi.

Cô đơn giữa những người thân yêu

Tôi có một gia đình, nhưng đôi khi tôi vẫn cảm thấy cô đơn đến kỳ lạ. Người ta hay nghĩ rằng, chỉ cần có chồng, có con thì sẽ không bao giờ cô đơn. Nhưng cảm giác ấy có thể hiện diện ngay cả khi ta đang ngồi giữa những người thân yêu nhất.

Có những buổi tối, sau một ngày dài kiệt sức, tôi chỉ muốn ngồi xuống, kể cho ai đó nghe về những áp lực mình đang đối mặt. Nhưng khi nhìn xung quanh, tôi nhận ra chẳng có ai thực sự lắng nghe. Chồng tôi đôi khi chỉ ậm ừ cho qua, rồi tiếp tục dán mắt vào điện thoại. Con cái còn quá nhỏ để hiểu được mẹ đang vất vả thế nào. Những lời động viên, an ủi dường như là thứ quá xa xỉ đối với tôi.

Tôi thèm một cái ôm, một câu hỏi đơn giản như: “Hôm nay em thế nào?” Nhưng dần dần, tôi học cách không mong đợi nữa. Tôi trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ theo cách mà chính tôi cũng không ngờ tới – không phải vì tôi muốn, mà vì tôi không có lựa chọn nào khác.

Mâu thuẫn không hồi kết

Tôi từng nghĩ rằng chỉ cần cố gắng, mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng hơn. Nhưng sự thật là, càng cố gắng, tôi càng cảm thấy mình bị mắc kẹt. Tôi vừa muốn độc lập, vừa muốn được yêu thương. Tôi muốn tự chủ tài chính, nhưng đôi khi cũng muốn ai đó san sẻ gánh nặng với mình. Tôi muốn dạy con về sự mạnh mẽ, nhưng lại sợ chúng nhìn thấy mẹ lúc yếu lòng.

Có những ngày, tôi nhìn vào gương và tự hỏi: “Người phụ nữ này là ai?” Tôi đã đánh mất chính mình từ lúc nào? Ngày trước, tôi cũng từng có những ước mơ, cũng từng mong muốn một cuộc sống nhẹ nhàng hơn. Nhưng rồi cuộc sống cứ cuốn tôi đi, từng ngày, từng tháng, từng năm.

Tôi không còn là cô gái trẻ trung đầy nhiệt huyết, mà trở thành một người phụ nữ luôn lo nghĩ, luôn chịu đựng. Tôi yêu gia đình, yêu con cái, nhưng tôi cũng khao khát một chút tự do, một chút thời gian cho riêng mình. Và thế là tôi giằng xé giữa trách nhiệm và mong muốn cá nhân. Tôi không biết làm thế nào để cân bằng giữa hai điều đó.

Liệu có lối thoát nào không?

Tôi từng nghĩ rằng chỉ cần chịu đựng thêm một chút, rồi mọi chuyện sẽ ổn. Nhưng càng ngày, tôi càng nhận ra rằng nếu tôi không tự cứu lấy mình, sẽ chẳng ai có thể làm điều đó thay tôi. Tôi không thể cứ tiếp tục sống mà quên mất bản thân mình.

Tôi bắt đầu học cách buông bỏ những điều không cần thiết. Tôi học cách nói “không” với những kỳ vọng quá sức. Tôi nhận ra rằng mình không cần phải làm tất cả mọi thứ, không cần phải gồng gánh cả thế giới trên vai. Nếu hôm nay tôi quá mệt để nấu ăn, tôi có thể đặt đồ ăn ngoài. Nếu tôi cần một ngày nghỉ, tôi có thể xin nghỉ phép mà không cảm thấy tội lỗi.

Tôi cũng tìm đến sự giúp đỡ của bạn Việt Nhi – một chuyên gia trị liệu. Qua những buổi làm việc với người trị liệu, tôi học cách nhìn nhận và chấp nhận cảm xúc của mình, học cách buông bỏ những gánh nặng không cần thiết. Tôi bắt đầu hiểu rằng nói ra cảm xúc không phải là yếu đuối, mà là một cách để tự chữa lành. Từng chút một, tôi đang học cách yêu thương bản thân nhiều hơn, không chỉ là một người mẹ, một người vợ, mà là một con người thực sự cần được lắng nghe và chăm sóc.

Mạnh mẽ, nhưng không đơn độc

Có thể tôi vẫn chưa tìm ra tất cả câu trả lời cho những mâu thuẫn trong lòng mình. Có thể tôi vẫn sẽ còn những ngày mệt mỏi, những đêm cô đơn. Nhưng tôi biết rằng, mình không cần phải đi qua tất cả những điều đó một mình. Tôi vẫn có quyền yếu đuối, có quyền được yêu thương, có quyền dành thời gian cho bản thân mà không cần cảm thấy tội lỗi.

Tôi không chỉ là một người mẹ, một người vợ, một người phụ nữ mạnh mẽ. Tôi cũng là chính tôi – một con người có những cảm xúc, những mong muốn, những ước mơ riêng. Và tôi sẽ không để mình bị lãng quên nữa.

Nhà trị liệu Trần Khoa Việt Nhi

(Viết lại theo lời chia sẻ tổng kết khi kết thúc 6 tháng trị liệu của 1 thân chủ)

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *