Rối bời mà chẳng biết vì sao – đó là điều rất nhiều người đang trải qua
Mục lục
Có thể bạn không nhận ra… cảm xúc của mình lúc này là gì.

Không hẳn là buồn. Nhưng cũng chẳng vui.
Không hẳn là giận. Nhưng trong lòng lại cứ muốn buông bỏ.
Không hẳn là yêu. Nhưng nghĩ đến chuyện rời đi lại thấy nhói.
Không hẳn là ghét. Nhưng chỉ cần thấy người đó lại thấy mệt mỏi đến tận tim.

Nhiều khi bạn thấy bản thân như đang mắc kẹt trong một mớ hỗn độn của cảm xúc. Vừa muốn lại gần, vừa muốn rời xa. Vừa biết ơn, vừa trách móc. Vừa thương, vừa tức giận. Vừa mong chờ, lại vừa muốn bỏ cuộc.
Nỗi mâu thuẫn đó không ồn ào, nhưng lại khiến lòng bạn không yên ngày nào.
Bạn không biết rốt cuộc mình đang muốn điều gì. Và vì không hiểu nổi mình, bạn chẳng biết làm sao để kiểm soát tình huống.

Có thể bạn đã thử rất nhiều cách: phân tích lý trí, tự nhủ phải bình tĩnh, cố gắng suy nghĩ tích cực,… nhưng càng làm lại càng rối. Và rồi bạn lại trách mình yếu đuối, hay phức tạp, hay “làm quá lên”.

Nhưng thật ra, bạn không “quá nhạy cảm”. Bạn chỉ đang sống với những lớp cảm xúc chưa bao giờ được gọi tên.

Hỗn loạn là điều thường thấy ở những tâm hồn đã từng quen sống trong hỗn loạn.

Có thể bạn đã lớn lên trong một tuổi thơ mà nơi đó, cảm xúc không được chào đón.
Một nơi mà mỗi ngày là một kịch bản cảm xúc mới, không ai báo trước.
Buổi sáng được mẹ ôm hôn. Buổi trưa đã bị la mắng chỉ vì làm đổ chén cơm.
Hôm nay được khen vì học giỏi. Ngày mai lại bị so sánh với “con nhà người ta” vì chỉ đạt hạng nhì.

Khi cảm xúc cũ còn chưa kịp tiêu hóa, một làn sóng cảm xúc mới đã tràn đến.
Những điều bạn cảm thấy – bực bội, thất vọng, tủi thân, sợ hãi, tổn thương – không ai hỏi đến.
Còn nếu lỡ để lộ ra, có khi lại bị mắng là “con nít biết gì mà giận, mà buồn”.

Bạn dần học cách nén xuống. Cắn răng chịu đựng. Đè nén nước mắt.
Từ đó, bạn mang theo trong lòng mình hàng chục, hàng trăm mảnh cảm xúc không lời, không tên.
Và đến một lúc nào đó, chúng thành một đám mây lớn – âm ỉ, nặng nề – treo lơ lửng bên trong.

Rối bời trong các mối quan hệ

Khi lớn lên, bạn bước vào các mối quan hệ với hành trang đó: một trái tim muốn yêu thương nhưng không biết cách yêu thương trọn vẹn.
Vì với những người thật sự quan trọng – mẹ, cha, người yêu, người bạn thân,… – bạn lại càng dễ rơi vào trạng thái rối bời.
Bởi họ chạm vào những vết xước mà bạn không nhận ra mình còn mang theo.

Chỉ một bất đồng nhỏ thôi, bạn có thể thấy mình phản ứng thái quá – hoặc là giận dỗi và rút lui, hoặc là im lặng đến ngạt thở, hoặc là bật khóc không vì lý do rõ ràng nào cả.
Bạn tưởng mình tức giận, nhưng thật ra là tủi thân.
Bạn tưởng mình vô tâm, nhưng thật ra là sợ hãi.
Bạn tưởng mình đang kiểm soát tốt, nhưng thật ra là đang né tránh.

Những cảm xúc tích cực đến rồi đi rất nhanh – Những cảm xúc tiêu cực thì ngược lại

Và bạn có biết không, khi những cảm xúc tích cực đến, bạn cũng chẳng giữ được lâu.

Một ngày hạnh phúc trôi qua rất nhanh. Một lời khen khiến bạn vui chỉ trong vài phút.
Nhưng một ánh nhìn lạnh nhạt lại khiến bạn buồn cả ngày.
Một lời nói vô tình của ai đó có thể khiến bạn rơi vào lo lắng, nghi ngờ, và tự trách mình liên tục.

Đó không phải vì bạn “yếu đuối”.
Mà vì trong bạn, cảm xúc tiêu cực chưa từng được ôm ấp, chữa lành.
Chúng ở lại lâu hơn, không phải vì chúng mạnh hơn, mà vì bạn chưa từng có cơ hội để đối diện và làm hoà với chúng.

thông minh cảm xúc

 

Vào khoảnh khắc này, Nhi không cố gắng nhắn với bạn “hãy tích cực lên”

Bài viết này không cố gắng giúp bạn “thay đổi cảm xúc” hay “tích cực lên”.

Không cần đâu.
Không phải lúc nào cũng cần phải tích cực.

Đôi khi, bạn chỉ cần có một khoảng lặng để lắng nghe chính mình.
Chỉ cần một ai đó nói với bạn rằng:
“Tớ hiểu. Tớ cũng từng như vậy. Và không sao đâu, mình cùng từ từ gỡ rối nhé.”

Không ai dạy bạn cách hiểu cảm xúc.
Không ai dạy bạn cách phân biệt giữa giận và tổn thương, giữa tức và thất vọng, giữa yêu và lệ thuộc.
Không ai dạy bạn cách giữ lại một cảm xúc đẹp và bước qua một cảm xúc xấu.

Nhưng bạn có thể học lại.
Từng chút một.
Không vội. Không ép buộc.

Chỉ cần bắt đầu từ việc cho phép mình cảm thấy – bất kể là gì.
Cho phép mình không cần phải “ổn”.
Cho phép mình được rối ren, được lung lay, được yếu mềm.

Có thể bạn không nhận ra… nhưng bài viết này được viết cho bạn –
Người luôn cố gắng hiểu mình,
Người hay buồn vu vơ mà chẳng biết tại sao,
Người có trái tim nhiều tầng lớp cảm xúc mà chưa từng được chạm tới bằng sự dịu dàng.

Bạn xứng đáng được thấu hiểu –
Bởi chính bạn.
Và bởi một ai đó đang nói rằng:
“Tôi ở đây, cùng bạn, trong từng nỗi bối rối ấy.”

Nhà trị liệu Trần Khoa Việt Nhi

Đặt lịch tham vấn cùng Nhi tại đây